Bệnh Basedow (P2)

Bệnh Basedow (P2)

7. Chẩn đoán và chẩn đoán phân biệt.
7.1. Chẩn đoán bệnh:
Dựa vào các triệu chứng bệnh đã mô tả, trong đó một số triệu chứng chính là:
+ Bướu tuyến giáp lan toả (hoặc hỗn hợp).
+ Mắt lồi.
+ Nhịp tim nhanh thường xuyên.
+ Các triệu chứng về thần kinh, tinh thần và cơ.
+ Thay đổi nồng độ hormon: tăng nồng độ T3, T4 hoặc FT3, FT4, giảm nồng độ TSH.
+ Tăng độ tập trung 131I.
+ Tăng chuyển hoá cơ sở.
7.2. Chẩn đoán phân biệt:
Một số trường hợp cần chẩn đoán phân biệt với:
+ Tình trạng giảm trương lực thần kinh tuần hoàn: nhịp tim không ổn định, chủ yếu các
triệu chứng cơ năng còn nồng độ T3, T4, FT4, TSH, độ tập trung I131 bình thường.
+ Bướu độc thể nhân (bệnh Plummer):
Bướu giáp thể nhân, ghi xạ hình có vùng nóng, không có lồi mắt, thường gặp ở người > 40 tuổi, triệu chứng tim mạch rầm rộ.
+ Lao phổi: những trường hợp bệnh nhân Basedow có sút cân nhanh, sốt nhẹ cần phân biệt với lao phổi. Trong lao thường có:
– ớn lạnh.
– Sốt về chiều, ra mồ hôi ban đêm.
– Triệu chứng tổn thương lao trên X-quang, xét nghiệm đặc hiệu chẩn đoán lao dương tính (M tuberculosis, AFB, mantoux).
– Các xét nghiệm chức năng tuyến giáp bình thường.
8. Điều trị.
Đến nay có 3 phương pháp điều trị cơ bản:
+ Điều trị nội khoa.
+ Phẫu thuật.
+ Điều trị bằng phóng xạ.
8.1. Điều trị nội khoa:
Giảm nồng độ hormon tuyến giáp là mục tiêu chủ yếu của biện pháp điều trị nội khoa bệnh Basedow. Song không phải cứ khi nào làm giảm các hormon tuyến giáp cũng kéo theo sự giảm các kháng thể và một số triệu chứng lâm sàng liên quan trực tiếp với sự có mặt của kháng thể nhiều hơn là liên quan tới việc tăng nồng độ hormon tuyến giáp. Ví dụ các kháng thể gây phì đại tuyến giáp, lồi mắt là một biểu hiện lâm sàng của bệnh Basedow có liên quan nhiều đến sự xuất hiện và duy trì của các kháng thể gây ra nó.
Điều trị tình trạng cường chức năng tuyến giáp trong bệnh Basedow nhằm 3 mục đích sau đây:
+ Làm mất các triệu chứng lâm sàng do cường chức năng tuyến giáp.
+ Duy trì ở mức bình thường nồng độ hormon tuyến giáp, hạn chế việc tăng nồng độ các kháng thể hoặc giảm đến mức thấp nhất nếu có thể được.
+ Nồng độ TSH là một chỉ số có độ nhậy cao đối với việc đánh giá tình trạng cường chức năng tuyến giáp. Duy trì nồng độ TSH huyết thanh ở mức bình thường là một mục tiêu quan trọng của quá trình điều trị bệnh.
8.1.1. Chống lại sự tổng hợp hormon giáp:
* Thuốc kháng giáp trạng tổng hợp:

+ Thuốc kháng giáp tổng hợp (KGTH) là dẫn chất của thionamides gồm 2 phân nhóm là:
– Nhóm thiouracil: methylthiouracil (MTU); propylthiouracil (PTU) và benzylthiouracil (BTU).
– Nhóm imidazole: methimazole, carbimazole.
+ Gốc thiocarbamide là rất cần thiết để phát huy tác dụng kháng giáp của thionamides. Tác dụng này chủ yếu là ngăn cản sự tổng hợp hormon giáp ở nhiều khâu:
– Tác dụng trong tuyến giáp:
. Ngăn cản sự iod hữu cơ hoá, tức là gắn iod với thyroglobulin.
. Ngăn sự hình thành và kết hợp của monoiodotyrosin và diiodotyrosin.
. Có khả năng làm biến đổi cấu trúc và kìm hãm sự tổng hợp của thyroglobulin.
– Tác dụng ngoài tuyến giáp:
. Ngăn cản sự chuyển T4 thành T3 ở ngoại vi.
. Có khả năng tác dụng ức chế miễn dịch (có lẽ cả trong và ngoài tuyến giáp). Tác dụng kháng giáp của nhóm imidazole mạnh hơn nhóm thiouracil từ 7- 15 lần
(trung bình 10 lần) nhưng imidazole gây dị ứng nhiều hơn thiouracil. Tác dụng của imidazole dài hơn nên có thể cho uống liều duy nhất một lần/ngày khi dùng liều không cao.
Liều methimazole (30mg) duy nhất có thể kéo dài tác dụng kháng giáp hơn 24 giờ.
PTU gắn với protein mạnh hơn vì vậy ở phụ nữ có thai nó thấm qua nhau thai ít hơn, nó cũng tiết theo sữa ít nên thường an toàn hơn đối với người mang thai.
+ Liều lượng và cách dùng:
– Liều lượng thuốc điều trị thay đổi tùy theo nhóm, nói chung liều điều trị và liều độc có khoảng cách khá lớn, khá an toàn. Sử dụng nhóm nào là theo thói quen của các nước. ở Bắc Mỹ chỉ dùng PTU viên 50 mg hoặc methimazole viên 5-10 mg.
ở châu Âu lại hay dùng BTU viên 25 mg và carbimazole (neo-mercazole) viên 5mg. Một số nước châu Âu còn dùng cả MTU, thiamazole.
– Thuốc KGTH dùng với liều lượng khác nhau ở các giai đoạn điều trị:
. Giai đoạn điều trị tấn công: trung bình 6- 8 tuần.
Khi đã chẩn đoán chắc chắn là cường giáp thì nên sử dụng ngay liều cao, liều thấp thường không có kết quả, thường phải 10-20 ngày sau các triệu chứng mới giảm dần, nhưng phải 2 tháng sau thì mới cải thiện rõ.
. Giai đoạn duy trì: kéo dài từ 18-24 tháng, ở giai đoạn này liều lượng giảm dần mỗi 1-2 tháng dựa theo sự cải thiện các triệu chứng.
Liều khởi đầu và duy trì cao hay thấp là tùy mức độ nặng nhẹ của bệnh và đáp ứng của từng người bệnh.
Theo Kiyoshi Hashizume và Satoru Suruki: liều ban đầu với methimazole là 30-60mg/ngày; PTU là 300-600mg/ngày, tăng hay giảm là tùy theo mức độ các triệu chứng nhiễm độc, độ lớn của tuyến giáp, nồng độ hormon tuyến giáp và TSAb.
Bảng 4.10. Liều thuốc KGTH dùng cho mức độ trung bình của bệnh Basedow (Mai Thế Trạch- 1996).

Nhóm


 

 

Hàm lượng mg/viên Liều tấn công mg/ngày

Liều duy trì

mg/ngày

PTU
BTU (Basdene) Methimazole Carbimazole (Neo mercazole)

50mg

 25mg

5mg

5mg

200- 400

 

100- 200

  30- 45

  30- 45

 

 

50- 100

50- 100


5- 10

5- 10

 

Giai đoạn tấn công, thuốc thường được chia đều 4 lần/ ngày để giữ được nồng độ thuốc hằng định trong máu suốt 24 giờ.
Sau 6- 8 tuần đầu của giai đoạn điều trị tấn công, nếu các triệu chứng giảm dần về mức bình thường và đạt được tình trạng gọi là bình giáp thì coi như đã kết thúc giai đoạn tấn công.
+ Tiêu chuẩn bình giáp:
– Hết các triệu chứng cơ năng.
– Nhịp tim bình thường.
– Tăng cân hoặc trở lại cân trước khi bị bệnh.
– CHCS < 20%.
– Nồng độ PBI, T3, T4 (FT4) trở lại bình thường. Nồng độ TSH sẽ vẫn ở mức thấp kéo dài vài tháng khi nồng độ T3, T4 đã trở về bình thường.
+ Khi nào ngừng điều trị các thuốc KGTH: Nếu tình trạng bình giáp được duy trì liên tục trong suốt thời gian điều trị thì sau 18 đến 24 tháng có thể ngừng. Kết quả điều trị: 60-
70% khỏi bệnh. Có khoảng 30-40% bị tái phát sau khi ngừng điều trị vài tháng. Điều trị
thời gian quá ngắn, hoặc không liên tục thường là nguyên nhân tái phát của bệnh.
+ Những yếu tố cho phép dự đoán tiến triển tốt là:
– Khối lượng tuyến giáp nhỏ đi.

– Liều duy trì cần thiết chỉ còn rất nhỏ (thiouracil ≤ 50mg; hoặc imidazole ≤ 5mg).
– Nghiệm pháp Werner (-) trở lại.
– Trong huyết thanh không còn TSI.
– Nếu 131I sau 24h < 30%.
+ Tác dụng phụ của thuốc KGTH:
– Dị ứng: vào ngày thứ 7-10 sau khi bắt đầu điều trị có thể có sốt nhẹ, mẩn đỏ ngoài da, đau khớp, chỉ cần giảm liều hoặc cho các thuốc kháng histamin, không cần ngừng điều trị. Chỉ cần ngừng khi có di ứng rất nặng.
– Giảm bạch cầu: khoảng 0,5% có thể bị mất bạch cầu hạt xảy ra trong 3 tháng đầu điều trị. Trước khi điều trị cần thử công thức bạch cầu vì trong cường giáp chưa điều trị có thể có giảm bạch cầu là một dấu hiệu của bệnh.
Khi bạch cầu < 4.109/l hoặc bạch cầu đa nhân trung tính < 45% thì cần ngừng thuốc KGTH.
– Rối loạn tiêu hoá: ít gặp và thường chỉ thoáng qua. Hội chứng hoàng đản thường là do tắc mật trong gan hoặc viêm gan (thực tế rất hiếm gặp, có thể xảy ra ở những bệnh nhân thể trạng yếu). Nếu có hội chứng hoàng đản nên thay bằng liệu pháp iod, dung dịch lugol tạm thời hoặc vĩnh viễn.
+ Chống chỉ định dùng các thuốc KGTH:
– Bướu tuyến giáp lạc chỗ, đặc biệt với bướu sau lồng ngực.
– Nhiễm độc ở phụ nữ có thai hoặc cho con bú.
– Suy gan, suy thận nặng.
– Bệnh lý dạ dày- tá tràng.
* Kali perchlorat: có tác dụng ngăn cản iod đi vào tuyến giáp. Ngoài việc bắt giữ “iodur” tuyến giáp còn bắt một số muối khác: pertechnetat, per- chlorat. Tới một liều lượng nhất định các ion này cạnh tranh, ức chế việc bắt giữ iodur. Vì vậy perchlorat kali liều cao có tác dụng chống lại quá trình tổng hợp hormon tuyến giáp. Hiện nay thuốc này ít dùng vì khó xác định liều và vì hiệu lực điều trị thấp.
* Các muối líthium: thường sử dụng là carbonate líthium với liều 600- 1500mg/ngày.
Thuốc có tác dụng ổn định màng, giảm hoạt tính của adenylcyclaze do đó làm giảm tác dụng của TSH và TSI, ngoài ra còn có tác dụng ức chế tiết hormon giáp. Tuy nhiên so với thuốc KGTH thì líthium có tác dụng thấp hơn nhiều.
Tác dụng phụ cuả thuốc: run tay, đái tháo nhạt do thận, tăng aldosterol, các triệu chứng nhân cách giả thể.
* Iod: iod vô cơ là thuốc kháng giáp xưa nhất mà người ta biết.
Đầu tiên được Plummer (Mayo Clinic) dùng từ năm 1923 có kết quả trong bệnh Basedow.
+ Nhu cầu sinh lý bình thường của mỗi người đối với iod là 150- 200mcg/ngày. Nếu đưa vào cơ thể một lượng lớn iod ≥ 200mg/ngày và kéo dài sẽ gây ra hiện tượng iod- Basedow .
+ Nếu dùng iod với liều trong khoảng 5-100mg/ngày sẽ cho ta nhiều tác dụng có thể để điều trị bệnh Basedow. Với liều như trên iod sẽ:
– ức chế gắn iod với thyreoglobulin dẫn đến giảm sự kết hợp mono và diiodtyrosin và hậu quả là giảm tổng hợp T3, T4 → hiệu ứng Wolff- Chaikoff.
– Giảm sự phóng thích hormon tuyến giáp vào máu.
– Làm giảm sự tưới máu ở tuyến giáp đưa mô giáp về trạng thái nghỉ ngơi.
– ức chế chuyển T4 thành T3.
+ Liều lượng:
– Liều tác dụng bắt đầu 5 mg/ngày, liều tối ưu 50-100 mg/ngày.
– Liều điều trị thông thường:
Dung dịch 1% = 20-60 giọt ( 25-75,9 mg), (dung dịch lugol 1%, 1ml = 20 giọt có 25,3 mg iod).
– Cách dùng: chia làm 2- 3 lần uống pha với sữa, nước, uống vào các bữa ăn chính. Iod có tác dụng sớm nhưng ngắn, sau vài ngày thuốc bắt đầu có tác dụng và mạnh nhất từ ngày thứ 5-15. Sau đó tác dụng giảm dần, muốn có tác dụng trở lại cần có thời gian nghỉ 1-2 tuần.
+ Chỉ định dùng iod:
– Basedow mức độ nhẹ.
– Cơn cường giáp cấp: chống lại sự phóng thích hormon giáp vào máu.
– Chuẩn bị cho phẫu thuật tuyến giáp: 2 tuần trước và 1 tuần sau phẫu thuật, tác dụng giảm tưới máu và bớt chảy máu lúc mổ, làm mô giáp chắc lại.
– Bệnh nhân có bệnh lý ở gan (viêm gan).
– Có bệnh tim kèm theo, cần hạ nhanh nồng độ hormon giáp.
Ngoài dạng dung dịch iod còn được sản xuất dạng viên: bilivist viên nang 500mg, iopanoic acid (telepaque) viên nén 500 mg.

Sơ đồ 4.5. Tóm tắt cơ chế tác dụng của các thuốc tác động lên hormon tuyến giáp trong điều trị bệnh Basedow.
1. Iod liều cao, perchlorat.
2. Thionamide (thiamazol, carbimazol, PTU).
3. Líthium, iod liều cao.
4. Propranolol, steroide, PTU liều cao.
8.1.2. Chống biểu hiện cường giao cảm:
Do có những biểu hiện giống như trong cường giao cảm, nên người ta đã dùng các thuốc ức chế giao cảm nhất là thuốc chẹn β giao cảm.
+ Chẹn β giao cảm:
Propranolol (inderal, avlocardyl) ức chế hoạt động quá mức của thần kinh giao cảm, giảm nồng độ T3 do ức chế sự chuyển T4 thành T3 ở ngoại vi. Với liều thông thường nó làm chậm nhịp tim mà không gây hạ huyết áp.
Liều thông dụng 40-120 mg/ngày chia làm 4-6 lần vì tác dụng của propranolol nhanh nhưng ngắn. Trong cường giáp, các thuốc chẹn β khác, không loại nào hơn được propranolol (Perlemuter- Hazard). Sau vài ngày dùng thuốc chẹn β, nhịp tim chậm lại, tình trạng bồn chồn, run tay, mồ hôi đều giảm bớt nhưng các dấu hiệu gầy, lồi mắt chưa giảm
ngay.
Thuốc chẹn β chỉ có tác dụng ngoại vi mà không làm giảm được cường giáp. Vì vậy luôn luôn phải kết hợp với thuốc KGTH.
Khi chỉ định propranolon cần lưu ý các chống chỉ định của thuốc.
+ Thuốc chẹn giao cảm khác:
Khi có chống chỉ định dùng chẹn β, có thể thay bằng:
– Reserpin: 0,25mg/ 4 giờ.
– Guanethidin: 30mg/6 giờ.
– ức chế kênh canxi: diltiazem 180-360mg/ngày chia đều 4-6 lần dùng khi có cơn nhiễm độc hormon giáp kịch phát với nhịp rất nhanh hoặc là tình trạng tim tăng động nặng.
8.1.3. Kết hợp thuốc kháng giáp tổng hợp với thyroxin (T4):
Dùng thyroxin với liều 1,8µg/kg/ngày hoặc cao hơn kết hợp với thuốc KGTH có thể hạn chế được tác dụng phụ gây suy giáp. Việc điều trị kết hợp sẽ duy trì được nồng độ TSH ở mức thấp (vào khoảng 0,05àUI/ml) mà nếu nồng độ TSH thấp sẽ hạn chế sự kích thích tuyến giáp tổng hợp và giải phóng hormon, giảm nguy cơ bùng nổ tự kháng nguyên của hệ
thống miễn dịch cùng với việc giảm hoạt tính của TRAb.
Mặt khác, nếu ngừng dùng T4 thì nồng độ TSH huyết thanh sẽ tăng lên đáng kể, hậu quả là làm tăng TRAb thậm chí sau khi các chỉ số theo dõi khác về chức năng tuyến giáp trong quá trình điều trị bằng thuốc KGTH đã trở về bình thường.
Do đó để đề phòng tăng nồng độ TRAb, hậu quả của việc tái tăng trưởng TSH, cần tiếp tục điều trị T4 đơn độc kéo dài 2-3 năm hoặc lâu hơn sau khi đã ngừng thuốc KGTH. Với sự điều trị kết hợp, nồng độ TRAb giảm ở 60-70% số bệnh nhân Basedow. Điều này đã nhấn mạnh tầm quan trọng về cơ chế miễn dịch của bệnh và nguy cơ tái phát sau khi đã bình giáp.
Bằng sự điều trị kết hợp, tác dụng tăng trưởng đối với tuyến giáp của cả TSH và TRAb đều bị ức chế. Các biểu hiện lâm sàng của nhiễm độc giáp giảm đi kèm theo sự giảm hoạt tính của TRAb.
Trong lâm sàng methimazole thường được ưa dùng để kết hợp với T4 hơn là PTU.
8.1.4. Điều trị lồi mắt:
+ Các biện pháp bảo vệ tại chỗ: đeo kính râm để tránh gió, bụi. Nhỏ thuốc chống khô
mắt và viêm kết mạc, nằm đầu cao để giảm phù ở mắt.
+ Biện pháp điều trị đối với các phản ứng miễn dịch:
Các biện pháp này nhằm mục đích giảm khối lượng các mô sau nhãn cầu, làm thay đổi các phản ứng miễn dịch.
– Cortico-steroid dùng toàn thận:
Nếu dùng với liều cao thì các biểu hiện: đau mắt, chói mắt, phù quanh mi mắt, viêm kết mạc sẽ giảm đi sau 48 giờ. Chức năng các cơ vận nhãn và bệnh lý thần kinh thị giác chỉ có thể cải thiện sau vài ngày hoặc vài tuần.
Cortico-steroid dùng liều 40-60 mg/ngày, sau đó giảm dần liều (cứ 10 ngày giảm 10 mg), đợt điều trị 1-2 tháng, có khi tới 6 tháng.
Có thể dùng corticoid tiêm hậu nhãn cầu hoặc dưới kết mạc sẽ có tác dụng kéo dài.
Có thể điều trị kết hợp với các thuốc ức chế miễn dịch như 6. mercaptopurin, cyclophosphamid.
– Các thuốc ức chế miễn dịch khác:
Cyclosporin A ức chế đặc hiệu các lymphocyte, đặc biệt với tế bào T hỗ trợ.
Cũng có một số bệnh nhân không đáp ứng với corticoid hoặc cyclosporin A dùng đơn độc, khi đó phải dùng kết hợp.
+ Lọc huyết tương (plasmapheresis):
Phương pháp lọc để loại bớt các kháng thể đặc hiệu gây lồi mắt lưu hành trong máu.
+ Lợi tiểu:
Cho thuốc lợi tiểu để giảm phù tổ chức quanh và sau nhãn cầu: furosemid (lasix) 40 mg/ngày chia 2-3 lần/tuần, ăn hạn chế muối.
+ Kết hợp thuốc kháng giáp tổng hợp với T4:
Kết hợp KGTH với T4 có tác dụng tốt để điều trị bệnh lý mắt do Basedow bởi vì lồi mắt có liên quan rất chặt chẽ với tăng nồng độ và hoạt tính của TRAb. Nếu chỉ sử dụng thuốc KGTH đơn độc kéo dài, mặc dù nồng độ TRAb có thể giảm song quá trình lồi mắt vẫn tăng. Để đề phòng việc gia tăng kháng thể, điều quan trọng là phải điều trị bệnh lý mắt. Khoảng 80-90% biểu hiện bệnh lý mắt được cải thiện khi điều trị kết hợp thuốc KGTH với T4.
+ Chiếu xạ hốc mắt:
Tác dụng của chiếu xạ hốc mắt có thể gây ion hoá và hình thành các gốc tự do, tác động lên các tế bào trung gian như macrophages, lymphocyte hoặc là thay đổi sự tạo thành các chất trung gian.
Tuy vậy kết quả chiếu xạ hốc mắt cũng rất khác nhau: 35% đáp ứng tốt; 20% đáp ứng ở mức tối thiểu; 45% không đáp ứng; 92% làm giảm được các triệu chứng phù nề các tổ chức lỏng lẻo; 85% giảm lồi mắt.
Nếu kết hợp sử dụng corticoid và chiếu xạ hốc mắt sẽ cho kết quả cao hơn.
+ Điều trị phẫu thuật bệnh lý mắt:
Trong một số trường hợp điều trị bảo tồn mang lại kết quả rất hạn chế như: bệnh lý thần kinh thị giác, không dùng được corticoid do tác dụng phụ, đau nhức hốc mắt kéo dài…, cần phải tiến hành biện pháp giảm áp lực hốc mắt bằng phương pháp tạo lỗ khuyết ở sàn dưới của hốc mắt lấy chỗ cho nhãn cầu hạ thấp xuống.
Phẫu thuật có thể nhằm vào việc sửa chữa các cơ giữ nhãn cầu bị phì đại hoặc tăng sinh để lấy lại sự cân bằng tương đối giữa các nhóm cơ.
Nếu mắt lác nhiều gây song thị cũng có thể sửa cơ để chỉnh hình và điều trị lác.
8.1.5. Điều trị phù niêm trước xương chày:
Corticoid có thể làm giảm được sự phù nề. Thuốc được dùng dưới dạng uống, tiêm hoặc bôi tại chỗ. Corticoid dùng tại chỗ cho kết quả cao, bôi 3-7 lần/tuần, dùng 2- 4 đợt / tháng, liều tối đa của cả 3 phương pháp cộng lại không vượt quá 2 gam/ngày. Ngoài ra còn áp dụng băng ép để giảm phù khu trú.
Có tác giả dùng T3 liều 200-500 µg tiêm vào vùng bị phù niêm sẽ làm cho vùng tổn thương mềm ra và mất đi một cách nhanh chóng.
8.2. Điều trị bằng đồng vị phóng xạ 131I:
+ Đây là phương pháp an toàn đối với bệnh nhân > 40 tuổi, thể trạng yếu, không có bệnh tim kèm theo. Liều 131I từ 80- 120 àCi/gam tuyến giáp (tính bằng xạ hình hoặc siêu
âm). Phải căn cứ vào độ tập trung của iod phóng xạ trong 24 giờ. Công thức tính liều:

80- 120 µCi/g x TG (gram) x 100
Liều iod (µCi) = —————————————————
Độ tập trung 131I giờ thứ 24

Liều lượng 1 bức xạ tương đương 7000- 8000 rads.
Với người có bệnh tim kèm theo hoặc cường giáp nặng, hoặc tuyến giáp quá lớn (>100g) thì nên dùng thuốc KGTH để ổn định rồi mới dùng phóng xạ. Ngừng thuốc KGTH 5-7 ngày sau đó đo độ tập trung 131I tuyến giáp bằng xạ hình để tính liều lượng.
Cần cho 120-150 àCi/g tuyến giáp, liều ở đây cao hơn vì bệnh nhân đã dùng thuốc KGTH.
Sau 2 tuần hoặc lâu hơn 2-3 tháng thậm chí sau 6 tháng kết quả mới có thể đánh giá hoàn toàn. Cần thiết có thể dùng lại lần 2, lần 3 song liều thường nhỏ hơn.
Khoảng 25% trường hợp bị suy giáp xảy ra sớm, cần phải điều trị tạm thời bằng thyroxin 0,1- 0,2mg/ngày từ 6-12 tháng.
Nếu suy giáp xảy ra nhiều năm sau dùng iod phóng xạ thì thường là suy giáp vĩnh viễn phải điều trị thay thế suốt đời.Thời gian đầu biểu hiện mắt và cường giáp có thể tạm thời tăng.
+ Chỉ định:
– Điều trị nội khoa thời gian dài không có kết quả.
– Bệnh nhân > 40 tuổi có bướu không lớn lắm.
– Tái phát sau phẫu thuật.
– Bệnh Basedow có suy tim nặng không dùng được kháng giáp tổng hợp dài ngày hoặc không phẫu thuật được.
+ Chống chỉ định:
– Phụ nữ có thai, đang cho con bú.
– Bướu nhân, bướu sau lồng ngực.
– Hạ bạch cầu thường xuyên.
8.3. Điều trị ngoại khoa:
+ Chỉ định:
– Điều trị nội khoa kết quả hạn chế, hay tái phát.
– Bướu giáp quá to.
– Basedow ở trẻ em điều trị bằng nội khoa không có kết quả.
– Phụ nữ có thai (tháng thứ 3- 4) và trong thời gian cho con bú.
– Không có điều kiện điều trị nội khoa.
+ Chuẩn bị bệnh nhân:
– Điều trị bằng thuốc kháng giáp tổng hợp sau 2-3 tháng để đưa bệnh nhân về trạng thái bình giáp, hoặc dùng carbimazole liều cao 50-60mg/ngày trong một tháng (Perlemuter-Hazard).

– Iod: lugol cho 2-3 tuần trước khi mổ, corticoid 20-30mg/ngày trước phẫu thuật 2-3 tuần.
– Nếu cho propranolol thì phải ngừng thuốc trước khi phẫu thuật 7-10 ngày.
+ Phương pháp mổ: cắt gần toàn bộ tuyến giáp chỉ để lại 2-3g ở mỗi thùy để tránh cắt phải tuyến cận giáp.
+ Biến chứng của phương pháp điều trị ngoại khoa:
– Chảy máu sau mổ.
– Cắt phải dây thần kinh quặt ngược gây nói khàn hoặc mất tiếng.
– Khi cắt phải tuyến cận giáp gây cơn tetani.
– Cơn nhiễm độc hormon giáp kịch phát có thể đưa đến tử vong.
Chuẩn bị bệnh nhân tốt trước mổ là biện pháp đề phòng xuất hiện cơn nhiễm độc hormon giáp kịch phát trong phẫu thuật.
– Suy chức năng tuyến giáp: suy chức năng tuyến giáp sớm xuất hiện sau mổ vài tuần. Suy chức năng tuyến giáp muộn xuất hiện sau mổ vài tháng.
– Bệnh tái phát: ở những trung tâm lớn, 20% các trường hợp tái phát, tỷ lệ tử vong dưới 1%.